Quá trình du lịch bụi có nhiều bữa ăn khó đoán định sẽ ở đâu. Chưa biết sẽ gặp món gì, ngon hay dỡ, mặn chát hay cay xè tại xứ người xa lạ. Riêng tôi có bữa ăn trưa thú vị tại biên giới Lào Thái Lan hôm ấy đầy bất ngờ. Sau khi nhập cảnh vào đất Lào, thay vì như nhiều khách tức tốc kiếm tìm xe cộ chạy về trung tâm Viêng Chăn.
Đặt chân vào Lào
Tôi chậm rãi tìm một chỗ nghỉ tạm va ăn trưa. Kéo chiếc valy nhỏ băng qua một đoạn ngắn gặp một nhà hàng bình dân. Đúng hơn một dành cho khách qua về biên giới giữa hai cửa khẩu Thái Lan và Lào. Lên cầu thang tầng một thấy vài quầy bán hàng lưu niệm, bán thức ăn trưa cho khách lỡ bước sang ngang. Chọn món phở, người Lào sử dụng tiếng Việt gọi phở luôn phát âm hơi lớ chút. Dĩ nhiên cái thứ phở Lào “ ngoại bang” không bài bản chân truyền như chính thống. Các loại sợi như bánh canh, bún, mì, miếng cho vào tô. Múc nước dùng thêm thịt gà hay thịt heo, bò đều gọi chung là phở.
Tôi chuẩn bị tìm chỗ chờ đợi, một bữa ăn bình thường sẽ không có đáng nói. Bất ngờ một vị khách quen của quán đang ngồi chuẩn bị ăn trưa, hỏi tôi từ đâu đến. Nghe hai tiếng Việt Nam ông vui vẻ ra mặt mời tôi ngồi ăn chung bàn. Ngạc nhiên trước sự hiếu khách của ông, hắn không th chối từ. Trong khi chờ đợi tô phỏ, ông mời món ăn truyền thống đơn giản của người Lào, xôi hong với đồ nướng. Tôi cám ơn tìm chỗ rửa tay trước lúc nhập gia tùy tục. Từng nghe người Lào ăn bốc ít dung dùng đũa, hắn vốn dĩ đã từng có kinh nghiệm nhiều bận từ Kuwait và Ấn Độ.
Người bạn Lào bất ngờ
Trên bàn ăn có một xửng nhỏ xôi chín và dĩa thức ăn. Trên dĩa một miếng thịt bò gác bếp khô nâu đen, một miếng nhỏ như nem và con cá mỏ cong nướng chín. Nhìn ông bốc nắm xôi trong lòng bàn tay nạm lại trước cắn một miếng. Cùng lúc đó bẹo một chút cá nướng hay bò gác bếp thật dung dị. Quan sát thật kỹ trước lúc tham gia bắt chước cách ăn của họ. Tôi như kẻ buồn ngủ gặp chiếu manh, đang đói gặp xôi Lào với cá nướng. Cầm miếng xôi bóp bóp trong tay, bẹo chút cá nướng đưa vào miệng. Cảm giác ăn miếng xôi Lào với cá thật lạ miệng tuyệt cú mèo.
Ấn tượng lần ăn xôi mở màn lúc mới bước chân vào đất Lào trưa ấy đã theo tôi suốt thời gian loanh quanh tại miền đất Triệu Voi. May mắn ông biết ít tiếng Anh trao đổi giới thiệu vài câu cơ bản. Tô phở Lào của tôi bưng lên cùng dĩa nhỏ rau các loại. Bánh phở thực ra miếng hủ tiếu, vài hột bò viên, nạc heo băm nhỏ thêm vài miếng thịt heo với gia vị cũng tạm được. Màu xanh của rau làm dịu mắt trong cơn đói lòng của kẻ phương xa.
Ngồi chung bàn với người bạn Lào mới biết. Vừa ăn xôi vừa ăn “phở Lào”, một khô một ướt, một truyền thống một ngoại bang như duyên tự thuở nào. Một bữa trưa giữa đời thường tại biên giới Lào Thái thành kỹ niệm thân ái.