Theo kế hoạch sẽ ở lại cố đô Luang Prabang thêm một ngày nữa. Tuy nhiên mong muốn đến với Cánh đồng Chum rất mãnh liệt mà quỹ thời gian bị hạn chế. Trước lúc rong chơi đã tìm hiểu cung đường này, tuy nhiên đến đây chưa đường chưa biết sẽ đi như thế nào. Tối hôm ấy trở lại nhà trọ nhìn lên cái bảng giá vé xe buýt, ghi chú các tuyến đường từ Luang Prabang. Hỏi thăm em nhân viên mới hiểu ra vấn đề đường đến Cánh đồng Chum mua vé xe ngay luôn. Sáng chia tay lưu luyến cố đô Luang Prabang qua thăm ngôi chùa cổ nhất vùng này.
Nhật ký Luang Prabang
Sáng hôm sau chia tay cố đô Luang Prabang về với Phonsavan. Hôm ấy viết “Chiều mõi mệt nghỉ chân trên đồi Phou Si chờ ngắm hoàng hôn cùng rất nhiều du khách. Tranh thủ đọc thêm tìm vài thông tin về di sản văn hóa Cánh đồng Chum. Bất ngờ tìm được tin trong bài liên quan đến Phonsavan, mừng như bắt được vàng. Tối chạy xe về hỏi em tiếp tân một lần nữa, theo bản đồ muốn đến tham quan Cánh đồng Chum em bảo anh đến Phonsavan là gần nhất. Tôi tranh thủ vào tìm khách sạn trên Booking và đặt luôn vé xe từ nhà trọ.
Sáng dậy sớm như hôm qua, tạm biệt Luang Prabang trong một sáng tiết trời lành lạnh. Sáng sớm phải mặc áo khoác mỏng, thời tiết như Đà Lạt. Tập thể dục bằng cách dạo một vòng quanh ngôi chùa gần nơi tạm trú. Chùa Visounnarath nằm trong quần thể di sản của Luang Prabang. Tọa lạc ngay ngã ba đường gần trước hẽm nhà trọ Vongprachang Backpackers. Sáng sớm ghé chùa vắng khách, vài chú tiểu đang quét như phtaj sự phải làm mỗi ngày. Xem thông tin không ngờ chùa này cổ nhất nằm trong quần thể di sản văn hóa thế giới Luang Prabang.
Chùa cổ nhất Luang Prabang
“Chùa được vua Visounnarath xây dựng vào năm 1513 nên chùa mang tên ông. Năm 1887, ngôi đền đã bị những kẻ xâm lược đốt cháy và được xây dựng lại vào năm 1898. Bức tượng Phật nổi tiếng của Luang Prabang đã từng được cất giữ trong ngôi chùa cổ này hai lần”. Rất tiếc khi nhìn bảng thông báo đến 7h30 mới mở cửa mà hơn 7h tôi phải ra bến xe đi Phonsavan. Chia tay chụp vài tấm hình lưu niệm ngôi chùa cổ nhất tại cố đô Luang Prabang.
Sáng sớm, sau khi dạo quanh ngôi chùa Visounnarath về nhà trọ ăn sáng vội vàng trong sự đợi chờ của bác tài đón ra bến xe. Tạm biệt cố đô Luang Prabang di sản văn hóa một lần đến để nhớ. Từng bước nơi đây đang trở mình thành một điểm du lịch hấp dẫn của đất nước Lào. Du khách đến khá đông giúp cho người dân thiện lượng mưu sinh buôn bán. Giúp đời sống khá hơn đồng thời cũng vô tình phá tan đâu đó sự yên bình ở chốn này. Đời phượt thủ di chuyển liên tục cũng có thú vị của riêng nó. Chia tay với cảm giác vẫn còn thiếu cho lần đầu gặp gỡ với Luang Prabang. Hẹn với chữ duyên vậy”.