Ai đó đã nói cuộc đời là những chuyến đi nghe sang quá. Với tôi chuyến rong chơi cùng các bạn thời phổ thông bắt đầu bằng chuyến tàu hỏa đêm tại nhà ga Sài Gòn trở thành kỹ niệm thi vi. Vài bạn lâu lắm trở lại sử dung tàu hỏa, nhắc nhở một thời “khi xưa ta bé” đã qua chưa xa. Làm sao thiên hạ biết được, có một ngày nhóm bạn đã U60 cùng nhau trên một chuyến tàu từ Sài Gòn ra Nha Trang. Tôi thường đặt tên cho mỗi lần viết về khi rong chơi. Chuyến đi bè bạn Nha Trang ngày trở lại bắt đầu lên sóng blog.
Gặp nhau ở ga Sài Gòn
Ngày bắt đầu lên đường Sài Gòn chợt đổ cơn mưa nhỏ đưa tiễn cho kẻ ham chơi. Bạn bè hẹn nhau tại nhà ga Sài Gòn, “người nách thước kẻ tay đao, đầu đen mặt mộc ào ào như sôi” đúng giờ tụ họp. À quên, tôi cứ ngỡ như đang sống lùi vài thế kỷ trước, khi bạn xinh đẹp Quế Chi bán minh chuộc cha và hình dung lũ bạn “nhất quỉ nhì ma thứ ba học trò” như vậy. Sự thật mỗi người đêu tay xách nách mang các đồ nhắm cho dịp ăn nhậu trên tàu. Nhà ga Sài Gòn bên ngoài vẫn nhàn nhạt một màu ẩm ương của căn bệnh đổi mới nữa vời. Đèn xung quanh chỉ đủ sáng như muốn nữa khỏa lấp nữa khoe hàng bân bẩn còn vây quanh.
Bên trong nhờ cửa hàng bán thức ăn nhanh của Lotte nên sáng sủa. Đôi bạn thân hơn nữa thế kỷ Diệu Phương – Quế Chi đã ngồi từ sớm. Gặp hai nàng nở nụ cười tươi hơn quảng cáo nha khoa xứ Việt. Đôi mắt háo hức đầy lấp lánh của thuở nào ham chơi chợt hiện về đẹp mê hồn. Người mua vé, lớp trưởng Hữu Nghị tới khá sát giờ. Anh em lo lắng như lần trước năm nào hắn quên nguyên một chùm vé. Rút kinh nghiệm sâu sắc lần này phát mỗi em mỗi vé. Người giữ cổng ngạc nhiên gặp một nhóm già vẫn còn teen, ban đêm mà đội mũ lưỡi trai hớn hở như đón trăng mùa hạ. Ơ hay, ngày mai Nha Trang đang vẫy gọi hạ về, các O các chú phải chuẩn bị trước.
Nhậu trên tàu lắc lư say
Con tàu nằm yên đợi chờ. Tàu mỗi đêm xuất phát tại nhà ga Sài Gòn đến ga Nha Trang lúc trời vừa sáng. Lên tàu cả nhóm rộn ràng chia nhau ra, bởi ”nam nữ thọ thọ bất thân” vẫn vang vang đâu đó trong đầu người Huế.
Con tàu Việt Nam nhờ có chút đổi mới nên đúng giờ tàu hỏa lăn bánh. Chuyến rong chơi bè bạn bắt đầu khi tạm biệt ga Sài Gòn. Tàu bắt đầu lăn qua những căn nhà cũ mèm hai bên. Chầm chậm xuyên qua hai con đường nhỏ của kênh Nhiêu Lộc. Thời tiết đêm Sài Gòn dịu nhẹ man mác nỗi đợi chờ như bao lần đứng chờ trước Barie sơ sài của đường tàu. Cất valy, balo rồi sắp xếp “bàn tạm” có chỗ bỏ mồi nhậu. Đôi uyên ương Tuyết Mai – Khánh đem theo một nách rượu vang xứ ngoại. Anh em dự định uống bia bất ngờ gặp rượu vang, biểu quyết còn nhanh hơn đại biểu quốc hội bấm nút ở hội trường.
Mồi mực khô được phanh thây bởi đôi bàn tay như múa của nha sỹ Quế Chi và bác sỹ Diệu Phương. Hai nàng sử dụng “Thập âm bạch cốt trảo” đâu thua gì Mai Siêu Phong. Bánh mì Sài Gòn với chả lụa được bới theo nhiều sợ khuya đói. Vài món lai rai đưa cay hợp cạ với rượu vang thơm dịu nhẹ thật đằm đẹ. Tôi thầm cười nhìn những lon bia Heikeiken ngồi buồn trơ mắt ếch không có ai khui. Đâu cần ly thủy tinh kiểu cách, rượu vang rót đều vào ly xài một lần ngon chi lạ. Con tàu lắc lư làm rượu vang lắc theo như các chuyên gia khuyên lắc trước khi dùng. Mùi thơm lan tỏa khắp căn phòng nhỏ, ấm cúng chân thành trong cơn say tình bè bạn.
Ơ kìa, rượu ngon uống với bạn hiền biết bao giờ mới say. Tự nhiên tôi muốn hát vang câu của Trịnh “Sông cạn đá mòn, làm sao ta gặp được nhau”. Bạn bè gặp được nhau đã như một duyên lớn trong đời. (…)