Dạo trước cứ mỗi lần có tổ chức Fesstival tôi háo hức về Huế. Nhân tuần lễ hội Huế rộn ràng rãnh rỗi nên tôi xem khá nhiều chương trình. Đêm nhạc Trịnh chút Thiên thu còn mãi diễn ra tại vườn Cơ Hạ. Trong dịp Festival Huế từ ngày 12 đến ngày 20 tháng tư năm 2014. Theo thời gian niềm háo hức đợi chờ ngày càng giảm vì nhiều lý do.
Đêm trăng hoàng thành Huế
Sinh thời nhạc sỹ Trịnh Công Sơn xuất thân từ Huế nên dành cho ông một chương trình đặc sắc. Không gian bố trí nằm ngay vị trí đẹp của vườn cảnh nổi tiếng Huế. Đêm ấy ánh sáng trăng vằng vặc chiếu khắp cả một vùng thật ảo diệu đẹp vô ngần. Tôi lặng người khi nhìn toàn cảnh góc vườn hạ cơ của đêm ấy mà mãi nhớ. Tôi nghĩ sẽ được một đêm nhạc trên cả tuyệt vời nhưng đã lầm. Kiểu lầm như câu hát “tôi đã lầm khi đưa em sang đây” từ hải ngoại với giọng đầy diễu cợt.
Chương trình nhạc Trịnh với các giọng ca nổi tiếng có, chìm tiếng có. Các giọng ca cất lên trong ánh sáng trăng cùng sắc màu của ánh sáng nhân tạo làm nên một không gian mâu thuẫn đến lạ lùng. Một sự cầu kỳ giả tạo giữa hoàng thành đến bất ngờ. Sự pha trộn ánh sáng từ các ánh đèn màu hòa chung với các giọng ca đực có, cái có, nội có, ngoại có tạo nên một đêm diễn nhạc Trịnh có một không hai. Người đạo diễn chương trình đã thiếu hiểu biết về không gian âm nhạc tại hoàng thành Huế. Người thiết kế sân khấu đã bê nguyên phong cách đại nhạc hội của Sài Gòn xứ vào để trong hoàng cung. Tội nghiệp cho cỏ xanh cây cối hồ nước bị tra tấn những thanh âm và sắc màu không đáng có.
Đêm diễn lạy Mệ
Phô trương, lòe loẹt sắc màu thật tương hợp với sự pha tạp các chất giọng. Một đêm diễn tưởng thiên thu còn mãi đã giết chết bao tâm hồn yêu nhạc Trịnh. Chợt muốn lấy slogan chuyện “đêm hôm ấy là đêm gì” của Phùng Gia Lộc mà làm đề bài viết. Một ca sỹ Ánh Tuyết đang thời đỉnh cao cũng không cứu được đêm nhạc. Nhiều ca sỹ hát nữa nhưng nhạt nhòa trong gió lộng của đêm hoàng thành. Dường như họ đã quá ồn ào phá vỡ không gian tuyệt đẹp của đêm hư ảo mộng mị hoàng cung. Tiếc thật.
Thuở trước nhạc Trịnh nghe trong không gian đơn giản, một chiếc đàn ghi ta mộc mạc rải nhẹ từng hợp âm thật tuyệt. Đêm nay nơi chốn này, ánh trăng tuyệt vời vằng vặc tỏa sáng, không gian tự nhiên đã trưng bày huyền ảo mà chưa biết cảm nhận. Sự sắp đặt thêm của nhà đạo diễn vườn chuối đã chôn vùi những tình cảm với chút thiên thu còn lại. Tôi không nói gì hơn nghe nhạc Trịnh mà đau cả ruột, buồn cho sự tả phí lù của đêm diễn.
Festival quê hương ơi
Không thể cố gắng hơn tôi dạo bô trong hoành thành tìm xem chương trình khác. Ra ngoài sân khấu khác nhìn đoàn ca múa nhạc Bông Sen. Bà con ngồi xem biểu diểu trước một sân khấu hoành tráng mà lòng tôi chợt buồn chi lạ. Bối cảnh sân khấu trang hoàng tất cả đều nón lá quê hương. Đơn điệu đến nhàm chán nghèo nàn đến thế vậy sao. Nhìn các điệu múa mấy em vũ nữ và nhạc công chơi không ăn nhập đâu vào đâu. Tôi một nốt lặng cho ca với múa cùng nhạc.
Huế của tôi ơi hồn của cố đô Huế đã mất rồi sao? Câu hỏi cứ chập chờn đưa bước chân tôi dạo ngắm trăng hoàng cung tuyệt đẹp. Thà rằng trải chiếu cho bà con chơi bài tứ sắc, bài tới, đỗ xăm hường hay hò Huế còn vui hơn. Lễ hội cần bớt lễ, bớt biễu diễn cần phải tạo sân chơi cho bà con tham gia. Chính lúc bà con chơi mới tạo nên hội đúng chất, đúng tinh thần của chữ Festival xứ người. Mong các lần khác Huế thay đổi não trạng với nghĩa cần nhiều não bớt trạng cho với! ( Huế 2014)