Thủ đô New Delhi của Ấn Độ rất rộng lớn. Tôi tạm trú vài ngày tại khách sạn Center Inn nằm gần khu vực di sản lăng vua Humayun. Một khu vực bình dân với đầy đủ hình thái đặc trưng của đất nước này. Mỗi lần tham quan đâu đó về, tôi lại lang thang quanh khu gần nơi tá túc. Hiếu kỳ quan sát sinh hoạt ngày và đêm của người dân xứ này. Tự hỏi liệu đời thường mưu sinh quanh một góc phố thủ đô New Delhi có khác gì không?
Chiều sôi động nhịp sống
Sau khi thăm đền hoa sen độc đáo tại New Delhi Ấn Độ trở về chuẩn bị mua vài món quà lưu niệm của xứ sở Nam Á. Chiều dạo bộ dọc theo các con phố nhỏ quan sát buôn bán chợ lề đường. Bất giác ngẫm nghĩ cuộc sống đời thường cư dân quanh ta. Dù sống ở đất nước nào cũng tồn tại một thành phần không nhỏ người nghèo đô thị. Mỗi góc hẽm trên từng con phố của nước nghèo luôn tiềm tàng một tầng lớp “bán mặt giữa trời”. Họ cũng tảo tần buôn bán nhỏ kiếm sống mưu sinh qua ngày. Họ không làm gì đao to búa lớn, bình dị lặng lẽ đâu đó giữa đời. Tôi gặp ông bán trái cây vui vẻ mời chào những chùm nho xanh mọng nước.
Giá theo ký lô khá rẻ mua vài chùm to nếm thử ngọt như đường phèn. Qua góc phố khác gặp chàng trai đon đả mời người khách “ngoại quốc” thử món ăn lạ lẫm vào lúc xế chiều. Món ăn bình dị bữa “lỡ” của người nghèo khó lẫn vào đâu được. Dù bán hàng gì trên mỗi gương mặt người đều phảng phất niềm vui được phục vụ. Họ sống bận rộn như nắng như mưa giữa thế gian vĩnh hằng. Tầng lớp “không là ai cả” ngày mỗi đông khi cuộc sống vốn đã nhiều khó khăn chồng chất. Con phố buôn bán nhỏ có nhiều hẽm dẫn dắt tôi trôi dạt qua vô vàn sắc màu từ cuộc sống bình dị. Cái thú lang thang thích quan sát cư dân đời thường như niềm vui yêu thích.
Đêm góc phố New Delhi
Lang thang thong thả trong chiều bâng khuâng với ngày mai sẽ chia tay khu phố nhỏ mới quen. Lòng tự nhiên chợt buồn, nỗi buồn không rõ tên của lữ khách ngang qua New Delhi. Tôi như con chuồn chuồn nhón chân xuống biển nước lịch sử thăng trầm thủ đô vài ngàn năm. Ghé lại đây ngó nghiêng dăm ba con phố nhỏ chưa biết bao giờ trở lại. Mõi chân chọn một góc nhỏ ngồi thư giãn chốc lat. Những rộn ràng của dòng sông cuộc sống thị dân vẫn chảy mãi không ngừng. Như đứa trẻ đứng trước bức tranh đời đa sắc lẫn mùi vị lạ lẫm xen lẫn không ngừng.
Đêm về thật đột ngột, hiếu kỳ tôi len lõi băng qua nhiều con phố. Đường phố yên tĩnh giữa biển sắc màu từ các bảng hiệu to nhỏ giăng mắc khắp nơi. Một góc phố có nhiều cửa hàng buôn bán nỗi bật giữa ánh sáng đèn màu neon rực rỡ. Chầm chậm gõ từng bước chân trên con đường nhỏ lát gạch con sâu. Đêm ít thấy người buôn thúng bán bưng như chiều. Xưa Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm từng viết “Bần cư náo thị vô nhân vấn. Phú tại sơn lâm hữu khách tầm”. Ông viết cho tha nhân của người Việt mà đúng với mọi người nghèo đô thị trên thế giới.