Chuyện di chuyển tại bến xe Ayutthaya đi Sukhothai cũng thú vị như phim. Vì tôi chỉ muốn chọn tàu hỏa hoặc xe khách, hai phương tiện phổ dụng của Đông Nam Á. Rong chơi một mình nên phải tự túc tất cả. Vé xe mua trên mạng trả tiền qua thẻ Visa khá dễ dàng có nhiều tuyến nhiều chuyến từ các thành phố lớn. Cố đô Ayutthaya một thành phố nhỏ, du khách chỉ muốn ghé ngang qua tiếp tục hành trình. Tôi càng bất ngờ hơn khi tại nhà trọ có bán các loại vé về các thành phố khác. Lần sau chọn lựa có thể mua vé tại nhà trọ Thái Lan cùng nhiều dịch vụ hay ho khác.
Nhật ký viết tiếp
Ngày ngồi tại bến xe“Chợt thầm cười một mình, dân gian có câu ngã ở đâu đứng dậy ở đó. Một câu cực kỳ đơn giản nhưng ẩn tàng triết lý. Vé trên mạng hết hiệu lực phải mua vé đời thường tại bến xe Ayutthaya. Mua lại vé mới giờ xuất phát chậm hơn sau hai tiếng, giá vé rẻ hơn. Trong lúc chờ đợi tại bến xe thêm hơn hai tiếng đồng hồ, tôi tận dụng để viết. Tại Terrminal Bus Station, nhìn cái bảng giá trên cao, gọi cho mình ly cà phê Capucchino nho nhỏ giá 30 Bath. Tôi chỉ cười tự nhủ “sống là phải biết chờ đợi”. Không rõ cái câu slogan “sống là không chờ đợi” của năm nào giờ không còn nghe nữa. Quảng cáo cái kiểu sống gấp sống vội ấy chỉ nhanh về với cát bụi mà thôi.
“Nhớ lại chuyện hôm qua lúc xuống nhà ga Ayutthaya nho nhỏ như ga của Nikko tại Nhật Bản năm nào. Chụp vài tấm hình lưu niệm làm tư liệu chia sẻ về sau. Lịch tàu luôn chuẩn cả năm treo thành bảng lớn trình bày tại phòng chờ mua vé. Lúc xuống giờ này cũng không nhiều người mua vé. Bước ra khỏi nhà ga Ayutthaya thật bất ngờ thấy một dãy xe lam được thiết kế rất lạ. Xe lam có hình dáng như con thuyền lướt đi trên đường nhựa. Càng ngộ nghĩnh hơn mỗi xe mỗi sắc màu nổi bật”.
Chuyện hôm qua
“Cứ ngỡ một xe Tuk Tuk kiểu mới đến hỏi thử bác tài lắc đầu bảo No Tuk Tuk. Một loại taxi riêng của hãng nào đó lập ra tại cố đô Ayutthaya, thật không đụng hàng. Xe đẹp cũng như người, giá khá chát 2,4 cây số mà đòi 150 Bath còn chờ thêm người. Không dễ ăn của ngoại, nhìn bên kia đường có vài xe ôm đứng chờ. Chàng xe ôm lớ ngớ không hiểu tôi hỏi gì? May gặp người qua đường nói giúp giá 50 Bath, đồng ý lên đường.
Creator Samgoshare Music Một mai em đi Singer Thùy Dương
Chàng xe ôm rồ ga chạy, tôi vui sướng la lên Ayutthaya my dream! Hắn đã đến Ayutthaya thật rồi, từ thủ đô Bangkok về với cố đô. Kế hoạch đặt ra từ đầu theo nguyên lý từ thủ đô về cố đô đã qua được hai nước. Thú vị một chuyện, xứ Thái Lan có hai cố đô nên hắn cũng sẽ về thăm luôn. Con đường chính của Ayutthaya rộng rãi sạch sẽ trang hoàng nhiều hình ảnh vua, hoàng hậu và thứ phi. Các đường lớn của đất Thái luôn có những tấm hình lớn của hoàng gia. Một cách tỏ lòng cung kính hoàng gia của người dân Thái. Mọi sự vi phạm đến đại gia đình Vua sẽ bị khép tội rất nặng”.
Góc bến xe Ayutthaya riêng tư
“Tôi chọn cho mình góc yên tĩnh như mọi khi đắm chìm vào những con chữ nhật ký. Những con chữ tích tụ được tuôn ra như suối chảy thành dòng. Thậm chí ngẩng đầu lên thấy một chị Thái Lan ngồi trước ghế bên cạnh lúc nào không rõ.
Những ghi chép tưởng chừng nhỏ nhặt như một chất liệu kết dính xâu chuỗi với nhau tạo thành một hành trình. Rong chơi xứ nào cũng vậy luôn tiềm ẩn những rủi ro. Quan sát khám phá cái chưa biết cho ta niềm thích thú, bù lại đâu đó sẽ có những thiệt thòi nhất định. Sinh hoạt hoàn toàn bị đảo lộn không theo qui luật nào. Ăn uống bất thường không đúng giờ giấc, đi bộ nhiều hơn ngày thường. Tôi luôn hy vọng mỗi lần phiêu du là trọng lượng cơ thể mặc nhiên giảm ký. Một cách tập thể dục giảm cân riêng có của tôi!
Hôm qua pha viên sủi vào chai nước suối lạnh dành uống dần theo những bước chân. Sáng sớm ra chột dạ thật đáng lo vì di chuyển chủ yếu bằng xe đò. Thôi đành khấn nguyện OM MANI PADME HUM hỗ trợ, vừa uống cà phê vừa râm ran đọc nho nhỏ. Trong cái rủi có cái may, nhờ ở lại tại bến xe ngồi chờ mà giải quyết được nhu cầu chính đáng. Đời mà xui cái này lại hên chuyện khác. Tự nhiên lại nhớ em gái Thái Lan tại nhà trọ”.