Đôi khi tôi tự hỏi vì sao một cố đô nhỏ nhắn của một nước nghèo lại được công nhận thành di sản văn hóa của thế giới. Phải chăng ẩn giấu trong nó các giá trị mà không thể vài ngày tìm hiểu dễ dàng. Chi bằng thuận theo tự nhiên khám phá miền đất cố đô. Tôi may mắn có được một sáng an lành tại cố đô Luang Prabang đất nước bạn Lào. Điều gì hấp dẫn mời gọi du khách đến với cố đô thanh bình Luang Prabang?
Đón bình mình Luang Prabang
Đêm qua loanh quanh dạo chơi khu chợ đêm với vườn ẩm thực tại di sản Luang Prabang khá mệt mà vui. Đêm về nghỉ ngơi xem lại kế hoạch chuẩn bị ngày mai. Thật ra đến được lang thang quanh cố đô đã đủ với tôi, ngày mai chờ đón bình mình. Sáng dậy sớm sau một giấc ngủ vùi lấy lại đủ sức khỏe chào ngày mới. Mong muốn được thấy các tu sỹ khất thực đâu đó quanh đây. Chạy xe buổi sớm tại đây yên lành đến lạ, trời chưa sáng thời tiết se lạnh hơn đêm qua. Làm một vòng vẫn chưa thấy được ai, hôm qua đã để ý khúc sông Nậm Khan.
Đứng bên bờ sông Nậm Khan chờ đón bình minh khá lâu vẫn chưa thấy ánh mặt trời. Cây cầu tre vắt qua sông trước mắt đơn giản bình dị như ở miền Tây. Vài du khách cũng đến ngắm nghía chụp vài tấm hình lưu niệm. Nậm Khan con sông hiền hòa yên bình còn mơ ngủ giữa tiết trời từ se lạnh đến lạnh. Bình minh đến quá chậm gần bảy giờ sáng mặt trời mới hiện ra. Xa xa bầu trời ửng hồng phản chiếu một khu vực thôn quê im ắng. Quay một đoạn phim ngắn nhìn nó yên tĩnh như khúc sông Như Ý ở Huế quá chừng.
Quán cà phê dễ thương
Con đường ven sông hôm nay chưa thấy bóng dáng các nhà sư khất thực. Lên xe chạy một vòng quanh phố cổ Luang Prabang vẫn không thấy một ai, có thể hôm nay tôi đã không gặp may. Tình cờ lại gặp một quán cà phê vô cùng duyên dáng bên đường. Quán cà phê nhỏ xinh gây ấn tượng mạnh từ ban đầu bởi nét mộc mạc riêng có. Nó như cô thôn nữ mang nét đẹp thuần hậu tự nhiên. Quán bán sớm đã có vài khách ngồi, không thể không ghé, không thể không chụp ảnh. Chọn chỗ ngồi còn lại, gọi cà phê với bánh ngọt chờ đợi. Bên trong quán bàn ghế tranh ảnh bài trí đơn giản mà dễ thương.
Tôi như kẻ hành khất xin chút thời gian sống chậm, ngồi nhấm nháp chiếc bánh ngọt bên ly cà phê sữa nóng. Cắn miếng bánh ngọt nhấp ngụm cà phê nóng thật sảng khoái. Chợt nhớ đến hai câu thơ “Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, ta có thêm ngày nữa để yêu thương” (Kahlil Gibran (1883-1931)). Bàn kia có đôi bạn trẻ cùng nhau selfie vui vẻ dễ thương. Rong chơi du lịch ai cũng vội vàng tranh thủ tận dụng thời gian. Mấy khi được sống thong thả riu riu với mong muốn riêng có. Sáng sớm không nghe tiếng xe cộ nên yên tĩnh lạ thường. Tiếp tục ghé thăm bảo tàng Luang Prabang.
Thiện tai, an lành tại cố đô Luang Prabang!