Trong cuộc sống đôi khi nhiều chuyện được trải nghiệm tự nhiên nhớ mãi đến già. Nhớ cơ duyên gặp chuyến xe đò đưa tôi từ Luang Prabang về Phonsavan. Lần rong chơi xứ Lào trải nghiệm trên nhiều phương tiên. Từ xe máy qua tuk tuk, minivan đến tàu cao tốc, xe đồ, xe khách liên tỉnh. Mỗi lần đọc báo về chuyện xe, nhớ lại có thoáng rùng mình. Ơn đời tôi vẫn còn may mắn.
Chuyến xe nhớ đời
Xe chạy chia tay Luang Prabang vào buổi sáng se lạnh. Chia xa, chạy trong cố đô đường còn em đôi chút, ra ngoại ô đường đồi núi lên xuống trập trùng. Ngồi trong xe chỉ biết nhúc nhích qua vài đoạn lóc xóc người hết lắc qua bên này đến lắc qua bên kia. Muốn nhấc đôi chân lên cũng khó, cựa quậy đôi chút cho thông khí huyết. Chợt nhớ một thời đã xa ký ức những chuyến xe đò Đà Nẵng Huế thuở nào. Mọi tiếng ca thán nhường chỗ cho sự im lặng thở dài, mỗi người mỗi tư thế. Dù sao xe Toyota thân rộng có máy điều hòa dễ thở. Nhìn ra hai bên đường một màu xanh ngút ngàn của núi rừng trùng điệp.
Chàng trai trước mặt tôi chăm chú vào điện thoại xem phim mặc cho xung quanh xảy ra gì. Hai bên đường trùng trùng điệp điệp núi rừng, nhà cửa cư dân rất thưa thớt. Con đường ngoắn ngoèo xuyên qua các dãy núi xứ Lào cũng như Việt Nam hơn ba phần tư là đồi núi. Nhiều chỗ cầu đường đang duy tu sữa chữa phải nhích dần từng chút. Ngồi trên xe đò mà lắm lúc chòng chành như đi đò trên sông, thật khác biệt. Nhiều khúc cua quanh co ngồi trên xe cũng ơn ớn. Biết sao giờ di sản văn Cánh đồng Chum đang vẫy gọi nơi xa. Xe chạy từ Luang Prabang về Phonsavan đến gần trưa ghé một quán ăn ven đường cho hành khách vệ sinh và ăn trưa.
Quán bên đường đến Phonsavan
Quán vắng vùng sâu vùng xa bán gì ăn đó chủ yếu tô mì nước lẩu với dăm miếng thịt. Ngồi chờ đợi tô mì bên cạnh em gái trên xe bồng thêm đứa con. Chào em hỏi thăm rồi nhìn em bới theo nguyên một con gà và lửng xôi to. Em cười nụ cười hiền hậu của con gái miền thôn dã, tự đem theo thức ăn thật chân phương. Em vui vẻ mời tôi, bẹo thử chút xôi phổ biến của Lào. Lại nhớ một thời có đi đâu xa cũng “cơm đùm gạo bới” như em gái này.
Hành khách trên xe mỗi người tự chọn thức ăn trưa. Vơi tôi tô mì vừa bưng lên nóng hổi thưởng thức lúc tiết trời trưa lạnh mang cảm giác khó tả. Ngoài sân giữa trời, vài người đang ngồi bên bếp lò nướng thịt. Thức ăn của người Lào luôn thiên hướng sử dụng cách nướng nguyên con, thật tự nhiên như thuở hoang sơ săn bắn và hái lượm. Nghỉ chân xong tiếp tục lên đường. Leo lên xe tôi ngủ gà ngủ gật trong không gian chen chúc chật hẹp, chịu khó đi chuyển vì những khám phá.
Cuối cùng sau hơn năm giờ vật vạ cũng đến được Phonsavan. Chị ngồi kế bên có con ra đón hỏi tôi có chỗ về chưa, chị chở giúp luôn. Chân tình thật đáng quí, con gái chị lái xe hơi đưa tôi về tận khách sạn mới xây. Chuyến xe đò từ Luang Prabang về Phonsavan thật khó quên. Cám ơn trời đất, quý nhân giữa đời thường luôn ẩn hiện đâu đó.