Đôi khi ngẫm nghĩ hay cười một mình khi nhớ lại vài chuyện rong chơi. Chuyến phiêu du Cambodia Thái Lan và Lào đã kết thúc hơn nữa năm mà chuyện vẫn kể chưa hết. Gặp gỡ cố đô Ayutthaya như một giấc mơ giữa ban ngày. Tự túc luôn đưa đến những trải nghiệm với hiện thực khó quên. Ví như chuyện nhà ga Ayutthaya được viết tại bến xe trong lúc đợi chuyến khác. Nay giới thiệu nhà trọ Siri Guesthouse nhỏ xinh cùng em gái quản lý mến khách tại Ayutthaya như một cách thầm cám ơn. Lúc chia tay hẹn em ngày gặp lại, vì rong chơi nơi đây quá ít ngày vẫn thấy thiêu thiếu sao ấy. Em cười tạm biệt nụ cười xinh tươi với khuôn mặt dễ thương bình dị.
Ngày ấy trong khi chờ xe tự nhiên viết sung chi lạ. “Hôm qua anh xe ôm chạy đến địa chỉ trong điện thoại. Tấm bảng chỉ nơi tạm trú Siri Guesthouse hiện ra nho nhỏ. Em gái tiếp tân đón chào bằng gương mặt được che khẩu trang. Em nhân viên nhanh nhẹn vui vẻ giới thiệu cho tôi một loạt dịch vụ cần thiết. Từ đi bộ qua thuê xe đạp, xe máy hay đi thuyền trên dòng sông Chao vào lúc hoàng hôn. Mình hỏi vậy làm sao kịp về đi đò, em bảo nếu đi đường bộ khỏi cần đi thuyền.
Siri Guesthouse nhỏ xinh
Chưa nhận phòng nên chọn phương án xe máy ngay và luôn. Em gọi người quen chạy tới chở tôi đến chỗ lấy xe máy. Chiếc xe Scooter nhỏ nhắn xinh xắn mà các em gái luôn thích. Tại đây có nhiều điểm cho thuê xe đạp xe máy, giá một ngày 250 Bath. Ngồi lên chiếc máy ở xứ người tôi như được làm chủ vận mệnh của mình. Muốn chạy muốn dừng muốn đến đâu cứ Google mà gõ.
Trước khi đi em lấy tấm bản đồ du lịch của Ayutthaya ra chỉ cho tôi theo hướng phải đi cho hợp lý nhất. Nàng ngoặc những cái vòng tròn các nơi cần đến theo thứ tự lợi nhất về thời gian. Chuyện đã làm tôi đau đầu trong vài ngày thế mà nàng đánh dấu chưa hết vài phút. Ơn trời, sức mạnh thông tin của người bản xứ làm du lịch.
Nàng cẩn thận dặn thêm xăng đầy bình khi trả lại phải như cũ. Sau bảy giờ tối các cây xăng trung tâm nghỉ, khách sạn đóng cửa lúc 11 giờ đêm. Tôi bật cười bảo, tôi cũng sinh ra lớn lên ở cố đô nước Việt. Con gái các cố đô nhờ cha mẹ đóng cửa sớm nên luôn ngoan ngoãn. Nàng không nhịn được cười, mãi hôm sau tôi mới thực sự nhìn thấy nụ cười dễ mến trên gương mặt xinh xinh của nàng lúc chào tạm biệt. Xin chụp tấm hình lưu niệm biết đâu mai mốt đưa lên Blog. Em lại cười, trời đất nàng cười như hoa buổi sớm.
Duyên dáng Ayutthaya
… Lúc nhận xe tôi thầm la lên, Scooter ơi, Ayutthay ơi, tôi nổ máy rồ ga bon bon trên đường. Tập trung toàn bộ tâm trí đi bên trái theo người phía trước. Từ chỗ cho thuê xe ra điểm đầu tiên Wat Mahatha rất gần. Từng nơi từng nơi một, tôi lạc lối trong những tàn tích di sản cố đô Ayutthaya. Một ngày mệt nhoài thong thả có, vội vã có những hình ảnh tàn phai của năm tháng kéo tôi đi như kẻ mất hồn. So với châu Âu các công trình thời trung đại thường bằng đá. Các di tích tại quần thể di sản thế giới này chủ yếu sử dụng gạch đất sét nung.
Điều gì làm cho những viên gạch làm từ đất sét bình thường ấy tồn tại hàng trăm năm, chúng bền hơn cả bê tông cột thép. Ayutthaya đã từng được ví như kinh đô Phật giáo thời bấy giờ của Đông Nam Á. Xe đã đến lên xe chuyển bánh, tôi ngồi viết trên điện thoại trong chuyến xe từ Ayutthaya về Sukhothai. Chốc chốc lại quay vài chục giây, nhìn hai bên một màu xanh đồng ruộng. Đất đai xứ Thái bằng phẳng rộng rãi hơn xứ Việt nhiều. Mùa tháng giêng không rõ sao thời tiết nắng bên ngoài như đổ lửa. Trời cao xanh ngăn ngắt không một gợn mây, đường khá tốt xe chạy vừa phải ít bị dập dềnh. Trên đường hướng về cố đô Sukhothai đầu tiên của đất nước Thái Lan”.