Lâu ngày ghé vào lại cố hương https://www.phuot.vn/. Một thời ngày nào cũng vào đây đọc và viết. Sau dạo hình ảnh tất cả thành viên bị photobuket yêu cầu trả tiền, nếu không sẽ bị đóng dấu trên ảnh. Từ miễn phí đột ngột bắt trả phí thật trớ trêu, mới hiểu rõ thân phận kẻ đi thuê nơi gửi ảnh của mình. Ngày ấy giã từ luôn photobuket làm mất hứng viết bài. Nhờ vậy, mày mò nghiên cứu xây dựng một trang blog làm chỗ định cư luôn.
Sau dạo ấy bạn bè đã sơ tán, di cư qua vài nơi khác. Dù sau này photobuket bãi bỏ chính sách, người đã đi mất ngẫu hứng, thi thoảng quay lại thăm cố hương chia sẻ quảng bá chút đỉnh. Dạo vài vòng thấy các bạn trẻ vẫn còn sung thật mừng, tình cờ biết và ghé thăm trang blog của Mai Thúy https://www.diladetrove.com/
Chia sẻ từ trang web
Trang weblog chia sẻ du lịch của em gái Mai Thúy với thông điệp khá rõ ràng. “ Vì chúng ta còn trẻ, hãy cứ đi và khám phá thật nhiều để rồi sẽ thấy được sự khác biệt và đa dạng về văn hóa; hiểu thêm về lịch sử, con người; cảm nhận, học hỏi thêm nhiều điều mới, thay đổi những suy nghĩ trước giờ của bản thân và hơn hết là để được hít thở thêm không khí ở nhiều nơi hơn nha”.
Cấu trúc trang web chân thực với một loạt slider ảnh người xem ngay từ đầu. Tuy nhiên vẫn tiếc một chút vì không liên kết được ảnh với bài đăng liên quan trong trang. Trang chủ không tạo theo kiểu các giao diện hình ảnh thường thấy. Tác giả sử dụng liên kết bằng từ văn bản để giới thiệu các bài viết toàn bộ. Vào mỗi mục danh sách các bài viết theo từng địa danh đã đến. Sự chân phương giản dị như buổi bình mình của phong trào blog. Liên kết tách rời như một sự giới thiệu riêng mà không gắn vào nhau một cách mật thiết. Nhìn chung giao diện trang chủ của blog quá chân phương nên khá đơn điệu. Mình già rồi nhìn trang web có cỡ chữ khá nhỏ rất khó đọc thật muốn nản.
Trang chủ đã lột xác
Tôi viết những dòng trên đã hơn hai tháng, có một vài trở ngại nên tạm ngừng. Không ngờ, sau hai tháng quay lại, trang blog của em đã hoàn toàn lột xác với giao diện mới và hiện đại hơn. Em đã biết phân mục, phân loại rõ ràng theo từng nước đã qua. Cỡ chữ đã tăng lên theo ngày tháng, quá may. Có thế chứ, khá khen!
Qua đó đánh giá chung hình ảnh phong phú đa dạng rất đẹp chỉnh chu. Các clip video về nơi chốn đã có nhưng chỉ điểm xuyết qua chưa nhiều. Hầu như một thành phố em viết luôn một bài rất dài đọc từ trên xuống dưới khá phê. Nên chăng tách ra từng mục nhỏ để người đọc tiện theo dõi. Có thể sợ quên gì đó chăng? Cách chia sẻ khá phổ biến hiện nay share các thông tin căn bản xong kết thúc. Kiểu chia sẻ trút một bầu tâm sự xong và kết thúc. Đừng để những cảm nhận của riêng mình rơi rớt đâu đó giữa trời hay gởi lại nơi những cánh anh đào bay trong gió.
Mỗi một người đi về mang theo nhiều ký ức và hoài niệm khó quên. Em cũng vậy, may còn giữ nguyên được mạch cảm xúc thật tốt. “Giống như mình, sau mỗi chuyến đi là những câu chuyện được kể hoài với bạn bè, mỗi lần kể vẫn giữ nguyên được cảm xúc như lúc đang đi. Có lẽ vì vậy mà có câu nói rất hay của Benjamin Disraeli: “Like all great travellers, I have seen more than I remember, and remember more than I have seen.”
Hình ảnh đẹp nỗi lòng hậu trường
Trang blog chia sẻ có hình ảnh khá đẹp thích mắt, cộng với lối hành văn có chút tưng tửng khá vui vẻ. Cách chia sẻ chi tiết rõ ràng dễ tham vấn với nhiều hình ảnh nơi chốn, bản đồ minh họa và có liên kết với nhau khá tốt. Phần chân trang quá đơn giản thật đáng tiếc bỏ phí mặt bằng trong thế giới “chạm”. Chạm vào đâu cũng có thể dẫn đến liên kết. Có thể ám ảnh bởi nhiều người Việt đã đi không về nên em đã đặt tên này chăng? Thật ra chưa ổn lắm. Đi là để trải nghiệm, để hiểu thêm về nhiều vùng văn hóa mới và để nhiều thứ khác nữa. Trở về không thể ĐỂ được!
Dạo gần đây, tình hình giữa Trung Quốc và Ấn Độ lình xình tại biên giới. Tôi thật sự xúc động khi đọc những dòng chia sẻ chân tình của em. Hậu trường của những bức ảnh đẹp long lanh cùng nụ cười bè bạn.
“Để ngắm và chụp được những tấm hình cảnh đẹp và người tươi rói dưới đây thì tụi mình thực sự đã phải dùng gần như toàn bộ sức lực để chống chọi với cái lạnh run người và triệu chứng sốc độ cao khi đứng tại độ cao 4.350 m tại đây. … tụi mình nghỉ lại một đêm tại khu lều trại ngay bên hồ Pangong. Đêm đó là một đêm thực sự quá lạnh với mình khi nhiệt độ xuống chỉ 0 độ C”.
Túm lại
Thế đó, chỉ có người trong cuộc mới hiểu nỗi “đam mê đọa đày” của con dân thích xê dịch. Niềm vui được đến đứng nơi mơ ước làm ta quên ưu phiền sá chi cực khổ. Tôi vẫn mong nhiều bạn trẻ bay nhảy và chia sẻ càng nhiều càng tốt. Bởi hành trang trải nghiệm vô giá ấy không có chỗ của ngày mai. Mời các bạn mê xê dịch ghé qua một chút, thăm trang blog của Mai Thúy đầy vui vẻ với nhiều thông tin thú vị.