Lần đầu cầm lái chiếc xe Outlander trên cao tốc có cảm giác rất đằm đẹ. Người em nhắc anh sử dụng nứt Cruise Control cho biết. Nút nằm trên vô lăng luôn, sau bấm có thể nhả chân ga cho đở mõi chân thật hay. Công nghệ can thiệp hỗ trợ cho tài xế ngày mỗi nhiều. Tiếp tục chạy xe từ Dầu Giây đến bữa tối qua đêm thành phố Phan Rang. Lâu ngày chưa cầm lái ô tô nên cẩn thận vẫn hơn. Lúc trước chạy xe số sàn hai chân côn và ga phải phối hợp đạp nhả nhịp nhàng.
Chạy xe đêm cẩn thận
Ngày nay phần lớn xe ô tô chuyển qua số tự động chỉ còn mỗi chân đạp ga. Tài xế sống trên ô tô “tiến hóa” theo dạng này đến lúc sẽ đi khập khiểng vì phát triển không đều. Trời tối dần cùng lúc sắp đến thành phố Phan Thiết. Ban đầu dự định đêm ở lại đây nhưng sợ ngày mai đường về quê Mạ vẫn còn xa ngái. Tôi quyết định chuyển hướng chạy thêm một đoạn nữa tìm nơi ăn tối. Đêm đã lên đèn ánh sáng đường vàng vọt không đủ nhìn cảnh quan xung quanh. Xe nhìn thấy nhau nhờ các ánh đèn phía trước. Qua khúc đông dân cư nhiều nhân viên đứng hai bên đường vẫy gọi mời vào quán.Tiếc chạy xe đêm không chup ảnh được rõ ràng.
Không đâu trên thế giới mà cơm, cháo hay bánh mì được rao bán nhan nhản trên con đường quốc lộ như Việt Nam. Một thời chiến tranh, một thời hòa bình nhưng ám ảnh về cái “cứu đói” vẫn hiển hiện ra khắp cung đường. Trên đường quốc lộ 1A này đã từng có giai đoạn “cơm tù” gây bức xúc dư luận toàn xã hội. Dư chấn “cơm tù” vẫn còn đọng lại đến hôm nay. Thấy quán cơm bụi ven đường không ai chòa mời, hai anh em tấp vào nghỉ chân. Vài cái bàn thấp nhỏ, hai vợ chồng chủ quán cùng nhau làm việc. Vợ múc chồng bưng nhịp nhàng như thuở “thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn” vậy.
Bữa cơm tối ven đường
Dĩa cơm gà vàng chóe trông ngon mắt đầy hấp dẫn bên cạnh tô canh rau muống chân phương. Đơn giản mà vừa miệng đậm đà chất liệu miền quê xa vắng nào đó. Thật lạ với tôi những bữa ăn đơn giản chân tình đúng lúc lại ngon hơn sơn hào hải vị. Dọc đường quốc lộ 1A luôn có những quán ăn ngon bổ rẻ theo phong cách dung dị miền quê. Tiếp tục lên đường sau bữa ăn tối, đổi tài người em cầm lái cố gắng chạy đến nghỉ tại Phan Rang. Từ Sài Gòn ra thành phố ngủ đêm Phan Rang khoảng 340 cây số. Xuất phát lúc 3 giờ chiều tại nhà khả năng đến nghỉ tại đây trước 11 giờ đêm.
Tôi rảnh tay bật nhạc và làm thêm nhiệm vụ khác đặt phòng khách sạn. Chưa bao giờ công nghệ cùng sống cùng phục vụ cho các phượt thủ tốt như lúc này. Từ điện thoại tìm vào app Booking quen thuộc tìm phòng ngay trong đêm. Kakaka… gần Tết mấy ai lang thang nữa nên luôn có phòng. Nhanh chóng tìm được chỗ, đặt phòng ngay và luôn. Phút chốc chuông điện thoai reo vang từ số lạ. Nhân viên khách sạn Phan Rang đã kết nối gần như tức thời, xác nhận phòng và thời gian đến. Người em vốn ít đi chơi đã “mắt tròn mắt dẹt” nhìn tôi như người từ hành tinh khác.
Em bảo: biết anh lâu rồi chừ mới “chộ” tốc độ ứng dụng công nghệ. Tôi cười vang cả xe, chuyện nhỏ mà. Đối với dân mê phượt, trang Booking và Google Maps như hai vũ khí cơ bản cần thiết trong hành trình phiêu du thế giới. Đêm Phan Rang đã bắt đầu khi camera hành trình thông báo sớm.