Tàu cao tốc Lan Xang chạy từ thủ đô Vientiane sau 110 phút cập bến cố đô Luang Prabang. Hành khách túa ra nhanh như ong vỡ tổ, tôi thong thả chụp vài tấm ảnh lưu niệm. Lần đầu đặt chân đến cố đô nên không vội vàng chi, cũng chưa biết sẽ về trung tâm Luang Prabang bằng cách nào. Trưa nắng rất gắt tìm quanh không thấy xe tuk tuk chỉ có xe khách và taxi. Chợt thấy xe bán tải chở một số khách Tây ba lô, tới liên hệ bác tài mời lên xe phía trước. Thùng xe ở sau chở ba lô hành lý các loại cùng số khách nam có nữ có. Các em “Tây ba lô” xứ người rất biết thích nghi.
Cố đô Luang Prabang yên lành đón tôi đến lạ trong phương tiện hiếm dùng chở người tại Việt Nam. Chiếc xe bán tải chạy về trung tâm tầm hơn mười cây số. Hai nước Cambodia hay Lào loại xe này chở người sau thùng như chuyện bình thường ở chợ. Chia sẻ chuyện từ xe bán tải đến thuê xe máy tại Luang Prabang bắt đầu rong chơi.
Theo xe bán tải
Các em gái Tây tràn đầy sức sống phượt tới xứ Lào ngồi sau nói cười vui vẻ không chút lo lắng. Tôi ngồi phía trước quay cảnh quan thiên nhiên vài đoạn đường. Gập ghềnh vài đoạn cũng ra đến đường bằng, hai bên cỏ cây bạc thếch màu gió bụi. Lần đầu đến cố đô Luang Prabang trong tôi ngập tràn những dấu hỏi. Liệu có còn di tích nào của vương triều xa xưa được gìn giữ. Di sản đôi khi là những gì còn sót lại sau khi bị hủy hoại bởi con người. Thoáng chốc chiếc xe bán tải đầy bụi bặm cũng về trung tâm.
Dõi theo Google Maps biết đến gần chỗ trọ xin xuống xe. Thong thả dạo bộ tìm nhà trọ đã đặt trước. Giá phòng tập thể tại đây khá rẻ, không ngờ vào check-in lại gặp em người Việt điều hành tại đây. Em bảo qua làm cũng được bảy tám năm, luôn tiện nhờ em thuê xe máy tại Luang Prabang.
Vui vẻ giới thiệu vài di tích quanh Luang Prabang cho mình chọn lựa. Xe máy cho thuê đa phần của người Lào, bởi chi phí bỏ ra có được chiếc xe máy cho thuê rất cao. Chạy cái giấy dịch vụ cho thuê đôi khi bằng giá của chiếc xe máy. Nhìn chiếc xe đỏ nhỏ nhắn dành cho học sinh ngoài hiên. Em trai bảo, chạy giấy xe này cũng hết 1000 đô Mỹ, làm giật thót người. Tôi bật cười anh em nhà nó giống nhau chi lạ, lấy hành làm chính. Hỏi thêm vài điều cơ bản, nhận phòng trời đã xế trưa bụng đói qua quán ăn nhà bên cạnh.
Bữa trưa ngon lành
Quán đơn sơ ở một miền quê xa, gọi món ăn tương tự người đối diện. Nhân viên đem cơm cùng tô súp thịt lên, đơn giản mà ăn rất ngon. Ngồi ăn thoang thoảng hương vị đậm đà như món ăn khúc ruột miền Trung. Món ăn đơn giản giúp phượt thủ Việt ấm lòng phương xa. Nghỉ ngơi chờ nhân viên đem xe máy đến nhà trọ. Người cho thuê chạy xe tới nhỏ nhắn đưa cái bảng cam kết kê khai như hợp đồng bảo hiểm. Đọc sơ loằng ngoằng các qui định trong ấy, ký nhanh lấy xe mà chạy. Lên đường thôi!
Chưa định hình sẽ chạy những đâu vì tại cố đô Luang Prabang yên lành đều rất mới với tôi. Từ con hẽm đường đất đầy sỏi đá, chạy dạo vài đường cho quen xe. Luang Prabang yên lành đến kinh ngạc, những con phố nho nhỏ xinh xắn, đường sá ít xe cộ đi lại. Các ngôi nhà thấp nhỏ hiền hòa xinh xinh nép mình sau các mảnh vườn nhiều cây xanh. Nhìn quanh không có nhà cao tầng, ngược lại có rất nhiều chùa lớn chùa nhỏ. Từ giao thông phố xá đến sinh hoạt của người dân như một miền quê xa xăm của thế kỷ trước. Tôi như lạc vào miền cổ tích của vùng quê thanh bình nào đó.
Chạy mãi ra đến đường ven bờ, nhìn con sông Mê Kong quá rộng của miền đất này mà chợt thương quá đổi. Xa xa con thuyền vận tải đang chở hàng, gặp mùa cạn nước uể oải chầm chậm trong màu trời im nắng.