Từ sáng ở Du Già chạy xe máy theo cung đường DT 176 về Hà Giang trời đã gần hoàng hôn. Khoảng 73 cây số xuyên qua núi đồi với cảnh quan tươi đẹp hai bên đường đã hút hết thời gian của tôi. Trở lại thành phố chọn nhà trọ ven sông có ít sân vườn nghỉ ngơi. Người bạn đồng hành vẫn còn lang thang đâu đó chưa về. Hai người chạy hai xe theo hai cung đường khác biệt đều từ Du Già về lại thành phố. Nhờ cung đường ngắn về sớm nên có thời gian viếng nghĩa trang liệt sỹ Vị Xuyên Hà Giang.
Trên đường đến tưởng niệm
Hà Giang có hai nơi tưởng niệm về người lính Vị Xuyên. Một đài tưởng niệm ngay tại cao điểm 468 Vị Xuyên và một tại thành phố Hà Giang. Trong lúc chờ bạn mới nhớ ra vẫn chưa ăn trưa. Lúc trưa tôi vẫn còn đâu đó giữa núi rừng tươi đẹp của quê hương Hà Giang. Rong chơi kiểu phượt đôi khi mãi mê ngắm cảnh đẹp quên luôn đói. Về thành phố tranh thủ đến quán phở làm một tô cứu cánh. Tô phở thịt bò bốc khói ngon lành bên dĩa rau xanh tươi ngon. Không quên bồi bổ thêm cái lòng đỏ trứng gà ngập trong nước dùng. Tô phở nhỏ ven đường giúp đưa trả lại cảm giác phố thị. Chợt thoáng buồn khi mùi núi rừng Hà Giang vẫn còn vương vấn đâu đây.
Trong lúc chờ đợi bạn, tôi đến viếng một nơi trang trọng của thành phố Hà Giang – nghĩa trang liệt sỹ Vị Xuyên. Từ trung tâm thành phố đến nghĩa trang khoảng hơn 16 cây số. Chạy xe máy trên con đường nhựa tốt chẳng mấy chốc đã đến nơi. Chiều đang buông rất chậm yên ắng đến ngỡ ngàng. Con đường nhỏ dẫn đến tháp cao trong nghĩa trang vẫn còn tấm bạt che cho công việc trước đó. Tháp trắng nhỏ vươn lên cao với vòng tròn bao quanh như đặc tả cậy hương giữa trời. Chậu lu hương to lớn ngay trung tâm còn lưu lại tàn chân nhang cong xám một vùng. Trên đất nước Việt mỗi tỉnh thành luôn dành khu vực thiêng liêng ghi nhớ ” Đời đời nhớ ơn các anh hùng liệt sỹ”.
Chiều bâng khuâng nghĩa trang Vị Xuyên
Vài ngày trước tôi đã đến thăm cao điểm 468, chiều nay an lành dường như chỉ có một mình tôi. Không ngờ Hà Giang lại có thêm một nơi tưởng niệm liệt sỹ nữa. Bước chân thôi thúc hướng lên phía trên đồi cao. Giật mình nhìn hàng ngàn ngôi mộ nằm tăm tắp ngay hàng thẳng lối. Cúi đàu chào vong linh các anh hùng đã hy sinh cho tổ quốc dấu yêu. Nhìn kỹ các bảng ghi trên bia mộ có cái ghi tên lẫn cái vô danh. Tất cả đều đã hòa thân xác vào đất Mẹ Việt Nam.
Tôi tìm một chỗ ngồi nhìn hàng nghãi trang trong nắng trong gió mà ngẫm nghĩ lại năm tháng cuộc đời. Những ngày tôi cắp sách đến học trường làng cũng là lúc quân xâm lược phía Bắc tràn qua. Ngày tôi học đại học quân thù vẫn không từ bỏ gĩ tâm xâm lược lại gây thêm các trận đánh kinh hoàng tại cao điểm 468. Chiều hoàng hôn đang về, một mình yên lặng trong không gian nghĩa trang liệt sỹ Vị Xuyên chợt thấy nao lòng. Quê hương có được thanh bình hôm nay, biết bao nghĩa trang đã mọc lên trên mảnh đất hình chữ S yêu thương. Các anh hùng vô danh hy sinh chưa phải kết thúc. Họ nằm xuống để mở ra một trang sử mới thiêng liêng cho dân tộc trường tồn.
Tôi rời nghĩa trang Vị Xuyên lúc đêm sắp về. Trở lại trung tâm thành phố, ngủ nhanh một lúc. Sau đó dành trọn buổi tối vòng quanh phố xá Hà Giang với bạn đồng hành.