Tôi xuất phát từ Tân Sơn Nhất tạm biệt Sài Gòn mùa những cơn mưa rào bất chợt. Chuyến rong chơi du lịch đầy lo lắng như ném mình vào một nơi chưa từng sẽ xảy ra những gì. Iran đường xa vạn dặm nơi tôi sẽ tham quan theo dự tính với vài thành phố. Văn hóa tôn giáo phong tục tập quán hoàn toàn khác biệt liệu tôi có ứng xứ được không. Nhiều băn khăn e ngại vẫn không ngăn được bước chân nhỏ bé khi ra khỏi nhà.
Gặp người đồng hương Việt
Trên hàng ghế mình ngồi có chỉ có hai người bên cạnh chị người Việt. Mình hỏi thăm chị ấy qua Dubai thăm người em bạn dì lấy chồng xứ lạ. Em ấy lo hết chi phí vận chuyển dưa đón chị chỉ cần lên máy bay. Chị cả đời chưa ra nước ngoài bao giờ thế vẫn cố gắng lên đường. Trò chuyện cũng vui, khi xuống máy bay chị theo mình tìm bảng điện tử giúp chỉ cổng. Đang đứng tần ngần trước bảng điện tử chờ xem tín hiệu thông báo. Chuyến mình TG 527 hiện ra gần cuối bảng cổng D8A còn chuyến của chị đang chờ tín hiệu. Bất ngờ có hai em trai công tác ở Dubai đứng sau lưng chị mừng như bắt được vàng.
Mấy anh em đồng hương cứ theo đường Transfer màu vàng mà tiến. Thời gian còn dài cho chuyến tiếp theo. Cứ thế vừa tản bộ vừa nói chuyện nhờ một em chụp cho mình tấm hình lưu chủ tại nhà ga. Hai em kỹ sư trẻ làm cho công ty nước ngoài chuyên về khoan thăm dò dầu khí qua Dubai tập huấn thường xuyên. Các em học Bách Khoa cho dù không đúng ngành vẫn được chọn làm về lĩnh vực dầu khí. Giai đoạn này giá dầu đang hạ lâu dài nên các em cũng tạm vui vẻ trong công việc của mình. Khi đến cổng kiểm tra một lần nữa về hành lý xách tay trên đường chờ transit. Cục pin dự phòng trong balo được yêu cầu mở ra xem xét lần nữa cũng qua.
Quá cảnh sân bay Suvarnabhumi
Sau khi tôi tìm bến transit của mình có ký hiệu D8A tiếp tục khám phá xem sân bay khá rộng rãi này. Sân bay Suvarnabhumi có các cửa hàng miễn thuế với các hàng hoá khác vào thử hỏi giá một sản phẩm đang xài. Chiếc thẻ nhớ CF 64G của hiệu Sandisk quen thuộc. Nhân viên bấm máy chuyển đổi từ Bạt qua Đô Mỹ sao đó ra 125 USD. Thấy giá từ máy tinh cầm tay tôi chạy ba làng không kịp. Chụp vài tấm hình cho vui từ Ipad và trở lại phòng chờ đúng 2h50 đến giờ lên máy bay.
Ngày ấy may có hai em trẻ nên hy vọng chị hàng xóm sẽ qua thăm được em mình. Chúng tôi lạc nhau từ đây và hành trình tiếp tục còn lại một mình. Từ Tân Sơn Nhất đã qua được một phần hơn nữa chặng đường.
Photo Samgoshare.
One comment
Pingback: Du lich Iran gặp nước mắt người dân Thái ! - Samgoshare